Trong lúc cafe còn chưa nguội ( Người yêu – phần 8 )

Trong lúc cafe còn chưa nguội ( Người yêu – phần 8 )

Tác giả : 川口俊和

Dịch : Admin page School Guide B.T.H

***

(…)

Quả nhiên là người phụ nữ mặc váy trắng đó không phản ứng gì.

“Vô ích thôi”

Từ sau lưng Fumiko 1 giọng nói đột ngột cất lên. Giọng nói đó là của Kazu. Để Fumiko hiểu được ý đồ của Kazu khi Kazu nói “vô ích thôi” cũng mất kha khá thời gian.

( Muốn nhường ghế nhưng không thể nhường ? Hay là cho dù có xin phép 1 cách lịch sự cũng không nhường cho ? Đợi 1 lát, hay đây lại là 1 quy định nào đó mà nếu không tuân theo thì không được ?  Như vậy thì có vẻ như cách nói “vô ích thôi” nghe hơi sai sai trong trường hợp này ?)

Trong đầu Fumiko, các câu hỏi cứ xuất hiện liên tục, quay mòng mòng . Các câu hỏi thì ngập tràn trong đầu, cô chẳng biết bắt đầu từ đâu nên đành hỏi kiểu chung nhất, không đầu không cuối.

“Tại sao?”

Fumiko giương đôi mắt ngây thơ như trẻ nhỏ hướng về phía Kazu. Kazu ngay lập tức nhìn sâu vào mắt Fumiko thú nhận.

“Người đó…là 1 hồn ma”

Đùa ah, cách nói không che đậy này khiến cho người ta có cảm gián đây không phải là lời nói dối.

Lại một lần nữa, đầu óc quay cuồng của Fumiko lại phải hoạt động hết công suất.

( Hồn ma? Con ma áo trắng tóc dài hay xuất hiện trong các câu chuyện dọa trẻ con? Cái con ma mà hay xuất hiện dưới cây liễu vào mùa hè? Cái con bé này, mặt lạnh te, nói nhẹ như không, hay là mình nghe nhầm? Ma, con ma này lớn tuổi rồi ah ? Người này, do đã lớn tuổi rồi nên không muốn đứng lên? Từ ngữ thì có thể hiểu được, nhưng không, người phụ nữ váy trắng này nhìn kiểu gì cũng chỉ khoảng hay mấy. Chắc chắn không thể là người cao tuổi được )

Đầu óc Fumiko ngày càng hỗn loại hơn. Cô lại lặp lại cái câu hỏi vô nghĩa vừa nãy

“Là ma?”

“Vâng”

“Đùa nhau ah”

“Thật chứ ai đùa cô”

Fumiko thẫn thờ. Cô chẳng phải kiểu người có giác quan thứ 6. Cái người phụ nữ váy trắng ngồi trước mặt thật quá đỗi. Cô chống chế

“Nhìn rõ thế này cơ mà…”

“Đúng vậy, nhìn thấy được”

Kazu thêm vào khẳng định cảm giác của Fumiko là đúng.

“Nhưng”

Fumiko bất ngờ đưa tay về phía người phụ nữ. Trước khi Fimiko kịp chạm tay vào vai cô ta, Kazu đã kịp thốt lên

“Có thể chạm vào được đấy”

Xác nhận thêm cho lời nói của Kazu, tay Fumiko đã đặt gọn trên vai người phụ nữ váy trắng. Không nhầm lẫn gì nữa, cô ta có bò vai mềm mại như khoác 1 tấm chăn mỏng. Thật khó tin đây là ma. Từ từ bỏ tay ra khỏi vai người phụ nữ váy trắng, rồi lại 1 lần nữa đặt cả 2 tay lên vai cô ta, Fumiko vừa quay sang nhìn Kazu, ánh mắt như muốn nói “tôi có thểm chạm vào cô ta rõ ràng như thế này, nói đây là ma thì thật vô lý quá”. Tuy vậy, Kazu vẫn nói bằng thái độ bình tĩnh, nghiêm túc

“Là ma đó”

“…thực sự là ma?”

Fumiko dán mắt vào người phụ nữ váy trắng, săm soi mọi ngóc ngách.

“Vâng”

Kazu trả lời không chút  ngần ngại.

“Không thể tin được”

Fumiko dù thế nào cũng không thể chấp nhận được việc người phụ nữ váy trắng ngồi trước mặt mình là 1 con ma. Nếu mà không nhìn thấy hoặc không chạm vào được thì còn tin chứ như thế này thì.. Không những chạm vào được, ma gì mà lại còn có chân. Còn cái quyển sách cô ta cầm trên tay, nhìn tiêu đề là biết thuộc loại cửa hàng sách nào cũng có bán, bình thường hết sức. Fumiko đặt ra 1 giả thiết.

Không thực sự trở về quá khứ được.

Không thể trở về quá khứ, nhưng để bán chạy hơn, nhiều người biết đến hơn nên họ đã bịa ra câu chuyện hư ảo này. Có thể là để khiến cho những người đến tiệm với mục đích quay về quá khứ phải từ bỏ ngay từ bỏ ý định, họ đặt ra 1 đống quy tắc kỳ quái. Qua được ải đó, đến ải thứ 2 là “con ma” này. Bị nói là “ma” là đã thấy ghê, muốn từ bỏ ngay rồi. Người phụ nữ váy trắng, phải chăng cô ta chỉ đang cố diễn cho giống 1 con ma. Nghĩ đến đây máu trong người Fumiko sôi lên. Nếu là nói dối, nhất định hôm nay cô phải lột mặt cái  quán này ra mới được.

Fumiko nhẹ nhàng thỉnh cầu người phụ nữ váy trắng thêm lần nữa

“Xin lỗi, cái ghế này, chỉ 1 chút thôi, cô có thể làm ơn nhường cho tôi ngồi được không ạ?”

Tuy vậy, người phụ nữ váy trắng làm lơ, như không nghe thấy gì, chẳng buồn trả lời, cứ tiếp tục đọc sách.

Bị lơ đẹp, Fumiko nổi cáu, túm lấy cánh tay người phụ nữ váy trắng, Kazu thấy thế vội to tiếng nhắc nhở

“A, không được đâu”

“Này này, đừng có lờ người ta đi như thế chứ!”

Nói đoạn, Fumiko dùng vũ lực, định kéo người phụ nữ ra khỏi ghế.

Bỗng lúc đó, người phụ nữ ngước lên, trừng mắt nhìn Fumiko. Fumiko bỗng thấy toàn thân nặng trĩu, gấp mấy lần so với bình thường. Có cảm giác như cùng lúc có 10 tấm chăn bông phủ lên người. Đèn trong quán thì lúc tỏ lúc mờ như ánh sáng nến, vừa đung đưa, vừa tối dần đi, đâu đó văng vẳng tiếng rên rỉ, gào ghét như từ cõi âm vọng về. Fumiko không thể điều khiển nổi bản thân, hai chân cô khụy xuống, mất cảm giác, cô bắt đầu bò bằng 4 chân.

“Không, cái gì thế này? Cái gì thế này?”

(còn tiếp)

Chia sẻ bài viết

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *