Trong lúc cafe còn chưa nguội ( Người yêu – phần 9 )

Trong lúc cafe còn chưa nguội ( Người yêu – phần 9 )

Tác giả : 川口俊和

Dịch : Admin page School Guide B.T.H

***

Chuyện gì đang xảy ra, Fumiko hoàn toàn không hiểu.

Kazu ngăn cản thất bại, có chút chán nản, nói gọn lỏn

“Là lời nguyền”

Fumiko khi nghe đến lời nguyền thì không hiểu gì cả chỉ có thể rên rỉ khe khẽ

“Gì?”

Cơ thể ngày càng bị 1 lực không nhìn thấy được đè nặng lên, toàn thân dính chặt xuống nền nhà.

“Gì vậy? Gì thế này? Cái gì đang xảy ra với tôi thế này”

“Là  lời nguyền.. Khi chống lại hồn ma đó cô sẽ bị nguyền rủa như vậy”

Nói xong, Kazu cứ thể bỏ mặc Fumiko dính chặt xuống nền nhà như vậy, bỏ vào trong bếp. Mặc dù nằm bẹp trên sàn, không thể nhìn thấy Kazu dần khuất vào phía sau bếp, như do 1 tai đã dính xuống sàn, nên cô có thể nghe rõ mồn một tiếng bước chân của Kazu ngày 1 đi xa dần. Fumiko toàn thân cứng đờ như đóng đá, sự sợ hãi vây quanh.

“Hả ? Như thế này là thế nào? Không phải chứ ? ”

 

Tuy nhiên chẳng có ai trả lời. Toàn thân cô run lên cầm cập. Đúng lúc đó người phụ nữ váy trắng cau có nhìn chằm chặp vào Fumiko. So với cái người điềm đạm đọc sách lúc vừa nãy thì dường như là 2 người hoàn toàn khác nhau. Fumiko hướng về phía bếp gọi lớn

“Cứu với ! Cứu với! ”

Không biết có phải vì nghe thấy tiếng gọi không mà Kazu lách người đi nhanh vào, tay cầm 1 cốc cafe đầy.

Fumiko lại nghe thấy tiếng bước chân tiến đến, không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Quy định, hồn ma, lời nguyền. Cùng cực của hỗn loạn. Tuy nhiên, có cứu Fumiko hay không, Kazu không trả lời. Fumiko lại 1 lần nữa hét lên “Cứu với!”

Bỗng lúc đó

“Cô có dùng thêm cafe không ạ?”

Kazu thong thả hỏi. Fumiko ngày càng sốt ruột. Kazu mặc kệ Fumiko, cũng chẳng giúp gì cho Fumiko, chỉ hướng đến người phụ nữ váy trắng và đề nghị thêm cafe cho cô ta.

Fumiko thầm nghĩ, quả thực khi bị nói đó là ma mà cũng không tin thì là tôi sai. Dùng vũ lực kéo cô ta ra khỏi ghế cũng là tôi sai, tôi chưa tốt. Thế nhưng trong lúc người ta nói “cứu với” mà lại lờ đi, rồi thong thả mời cafe cho 1 con ma, mà con ma đó cũng đâu có nói là cần, thì chẳng hiểu là loại người gì nữa. Fumiko bật ra thành tiếng

“Cô đùa tôi sao ?”

Thế nhưng sau đó, 1 giọng nói lạnh lẽo cất lên

“Làm ơn”

Là giọng của người phụ nữ váy trắng. Ngay lập tức, cơ thể Fumiko lại trở nên nhẹ bẫng, như chưa có chuyện gì xảy ra.

“A..”

Lời nguyền đã được giải. Fumiko vừa thở hồng hộc, vừa chống đầu gối vực cả cơ thể dậy. Cô cau có nhìn Kazu, gương mặt Kazu như muốn hỏi “cô sao thế?”, nhưng rồi lại thôi và quay mặt đi. Người phụ nữ váy trắng nhấp 1 ngụm cafe, 1 lần nữa cô ta trở lại trạng thái tĩnh lặng như ban đầu.

Kazu làm như không có chuyện gì xảy ra, cô ta đi vào trong bếp, dọn dẹp đồ pha cafe.

Fumiko 1 lần nữa với tay định chạm vào vai người phụ nữ váy trắng đáng sợ kia. Đầu ngón tay của cô run lên. Rõ ràng là có ở đây. Đang tồn tại.

Mọi thứ trong đầu cô đang vô cùng hỗn loạn. Thế nhưng, cô đã trải qua rồi. Cô hoàn toàn ý thức được là có 1 năng lực vô hình đè chặt cơ thể cô xuống. Đầu óc cô vẫn chưa làm quen được với chuyện này nhưng cơ quan nội tạng, tim mạch thì đã như muốn ngừng đập vì nó.

Choạng vạng đứng lên, đang định đi về phía quầy thì Kazu từ trong bếp quay ra. Fumiko nhìn Kazu với đôi mắt chưa hết bàng hoàng hỏi.

“Thực sự là ma ah?”

Kazu trả lời “Vâng”, nói đoạn cố lấy gói đường ra, thêm vào lọ đường trên quầy.

Đối với Fumiko thì đây là trải nghiệm lần đầu xuất hiện trong cuộc đời cô, còn đối với Kazu, nó cũng bình thường như chuyện cô thêm đường vào lọ hàng ngày vậy, chẳng có gì đặc sắc.

Chuyện không thể tin nổi đã xảy ra vói mình, thế nhưng Fumiko lại nghĩ như thế này.

Hồn ma, lời nguyền nếu như là có thật, thế thì chuyện trở về quá khứ cũng là hoàn toàn có thể xảy ra. Nhờ có  trải nghiệm “bị nguyền rủa” mà khiến cho Fumiko, từ bán tín bán nghi, quay ngoắt trở nên tin tưởng hơn vào chuyện “có thể trở về quá khứ”.

Tuy vậy, có 1 vấn đề. Có 1 quy định là muốn trở về quá khứ thì phải ngồi được vào chiếc ghế được quy định sẵn. Thế nhưng, cái ghế đó có 1 hồn ma đang ngồi. Như vậy là không thông suốt được rồi. Cố tình giành ghế thể nào cũng bị nguyền rủa. Tóm lại, phải làm thế nào bây giờ ?

“Chỉ có thể chờ đợi thôi”

Như nhìn thấu khúc mắc của Fumiko, Kazu trả lời.

“Nghĩa là sao?”

“Cô ta nhất định sẽ đi toilet 1 lần trong ngày”

“Ma mà cũng đi toilet á?”

“Lợi dụng lúc đó, hãy ngồi vào”

Fumiko nhìn chằm chặp vào mắt Kazu. Kazu hơi gật đầu. Có vẻ như không còn cách nào khác. Ngay cả câu hỏi “ma có đi toilet hay không” của Fumiko cũng bị gương mặt bình thản của Kazu làm cho quên đi, không muốn hỏi thêm nữa.

(Còn tiếp)

 

 

 

Chia sẻ bài viết

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *