Tác giả : 川口俊和
Dịch : Admin page School Guide B.T.H
***
Fumiko hít thở sâu để tự trấn an bản thân. Cơ hội đã có trong tay không thể để vuột mất. Nếu là triệu phú Warashibe ( 1 nhân vật hư cấu trong truyện cổ tích Nhật Bản ) thì nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
” Tôi hiểu rồi….Tôi sẽ đợi ! Nhất định sẽ đợi ! ”
” Thêm nữa là cô ta không phân biệt ngày hay đêm ”
” Vâng, vâng ”
Fumiko gần như là tuyệt vọng, hỏi
” Ở đây làm đến mấy giờ ”
” Tạm thời thì là đến 20 giờ, nhưng nếu cô muốn đợi thì có thể cứ ở đây mãi cũng được ”
“Ok!”
Fumiko chọn bàn ở giữa trong 3 cái bàn giữa quán, ngồi phịch xuống, mặt hướng về phía người phụ nữ mặc váy trắng túc trực. Fumiko ngồi vắt chéo chân, hơi thở gấp gáp nói
” Chẳng phải không còn sự lựa chọn nào khác hay sao? ”
Vừa nói vừa nhìn chằm chặp vào người phụ nữ mặc váy trắng. Người phụ nữ mặc váy trắng chẳng vì thế mà thay đổi, cô ta vẫn bình thản đắm mình vào cuốn tiểu thuyết đọc dở trên tay.
“…..”
Kazu thở dài.
Lách cách, lách cách.
” Xin chào quý khách ”
Cánh cửa mở ra, 1 người phụ nữ trạc ngoài 40 tuổi bước vào.
” A, chị Takatake ”
Người phụ nữ có tên Takatake mặc áo choàng màu xanh đậm chuyên dụng cho bác sĩ y tá, mang 1 cái túi xách có họa tiết đơn giản. Vừa bước vào vừa thở hổn hển, có vẻ vừa chạy từ đâu đến, 1 tay đặt trước ngực, cố gắng kiềm chế hơi thở gấp gáp.
” Cảm ơn vì đã gọi điện ”
Cô ta nói 1 hơi gấp gáp. Kazu hơi mỉm cười, gật đầu chào, sau đó biến mất vào trong bếp.
Takatake tiến đến phía chiếc bàn gần cửa ra vào nhất, chỉ cách Fusagi hai ba bước chân nữa. Fusagi hoàn toàn không để ý đến sự hiện diện của Takatake.
“Anh Fusagi”
Takatake dịu dàng cất lời chào hỏi. Cách chào hỏi ý như kiểu của trẻ con bắt chuyện với nhau.
Fusagi do bị gọi bất ngờ nên không để ý đến ai đang gọi mình, từ từ ngẩng lên, trả lời theo linh tính.
” Cô Takatake ? ”
Nhìn thấy gương mặt hơi bất ngờ của Fusagi, Takatake trả lời rõng rạc như để xác nhận cho Fusagi
” Vâng, là Takatake ạ ”
” Sao thế ? ”
” Tôi đang nghỉ giải lao, chợt nghĩ là đi uống 1 cốc cafe thì thế nào nhỉ ? ”
” Vậy à ”
Fusagi trả lời xong lại cúi xuống đọc cuốn tạp chí du lịch .
Takatake vừa đưa mắt hướng về phía Fusagi, vừa tìm cho mình 1 chiếc ghế trống nhẹ nhàng ngồi xuống, Fusagi không phản ứng gì mất, chỉ chăm chăm lật giở cuốn tạp chí đọc giở .
” Gần đây anh có vẻ hay đến đây nhỉ ? ”
Takatake cứ như lần đầu đến quán, nhìn vòng quanh, trong lúc đó Fusagi trả lời
” Vâng ”
” Anh thích nơi này đúng không ?”
” Không hẳn là như vậy.. ”
Mặc dù phủ định điều Takatake nói nhưng có vẻ như không hẳn là không thích nơi này. Fusagi hơi nở 1 nụ cười nhẹ
” Tôi đang đợi ”
Takatake hỏi luôn “đợi gì?”, để trả lời cho câu hỏi của Takatake, Fusagi hướng mặt về phía bàn người phụ nữ mặc váy trắng đang ngồi.
” Đợi đến lúc cái bàn đó trống ”
Gương mặt Fusagi lúc này tỏa ra thứ ánh sáng như 1 thanh niên trẻ tuổi.
Không phải là cố tình nghe lỏm câu chuyện mà do cửa hàng nhỏ quá, 1 cách tự nhiên, những lời Fusagi nói lọt vào ta Fumiko
” Hả ! ”
Fumiko sau khi biết Fusagi đến đây để đợi người phụ nữ váy trắng rời khỏi ghế giống mình thì không khỏi bất ngờ, phát ra thành tiếng.
Nghe thấy tiếng “hả” thất thanh từ phía Fumiko, Takatake hơi hướng mắt về phía Fumiko, còn riêng Fusagi thì hầu như chẳng bận tậm gì. Takatake nói ” oh, vậy ah”, Fusagi chỉ đáp 1 cách đơn giản “đúng vậy”, nói đoạn đưa cafe lên miệng uống 1 ngụm.
( Chẳng có nhẽ )
Fumiko hơi xao động. Do cùng mục đích khi đến đây nên chắc chắn sẽ là điều bất lợi đối với Fumiko. Thêm nữa là, khi Fumiko đến quán thì Fusagi có vẻ đã ở đây lâu lắm rồi. Đương nhiên, xếp theo thứ tự thì Fusagi sẽ được ngồi vào ghế trước. Đối với Fumiko, cô là người không thể làm lơ để chen ngang vào trước được. Người phụ nữ váy trắng 1 ngày chỉ đi toilet có 1 lần, tức là cơ hội 1 ngày chỉ đến 1 lần thôi. Fumiko muốn trở về quá khứ ngay lập tức, nên 1 ngày đối với cô cũng là quá dài, cô không thể chịu được thêm nữa. Sự tò mò và mong muốn sơm được trở về quá khứ của Fumiko khiến cô không thể ngăn mình dao động.
Để biết Fuusagi có thực sự muốn trở về quá khứ hay không, Fumiko nghiêng người, tai hướng về phía 2 người kia lắng nghe.
” Hôm nay anh đã được ngồi chưa?”
” Hôm nay không được ”
” Vậy ah ”
” Vâng ”
Fumiko hi vọng là câu chuyện của họ sẽ tiến triển theo chiều hướng xâu, nhưng không được như cô kỳ vọng. Mặt cô nóng lên, ngứa ngáy khó chịu.
” Anh Fusagi muốn trở về quá khứ để làm gì ?”
Không sai. Fusagi đang đợi người phụ nữ mặc váy trắng. Đợi cho cô ta đi toilet. Cú sock mà Fumiko nhận được quá lớn. Sự chán nản của cô lại 1 lần nữa kéo tới, một lần nữa Fumiko nằm sõng soài trên mặt bàn.
Dù là sock nhưng Fumiko vẫn lắng tai nghe câu chuyện của 2 người bọn họ.
” Anh muốn sửa chữa điều gì ah ?”
“Cái đó thì”
Fusagi hơi nghĩ ngợi 1 chút
“…là bí mật”
giống như 1 đứa trẻ, Fusagi nở nụ cười.
“Vậy ah”
” Vâng ”
Bị nói là “bí mật”, Takatake có nở nụ cười dường như thấy thú vị lắm. Sau đó, cặp mắt hướng tới người phụ nữ váy trắng.
” Thế nhưng, có thể hôm nay sẽ không đi toilet ”
Nội dung là Fumiko không ngờ tới được 2 người nói qua nói lại. Cô thốt lên
“Hả”
(Còn tiếp)